Sở Phong thản nhiên nói cho Phó Niên biết thân phận của mình, cũng không phải không lo ngại. Anh ta cũng lo rằng sau này mình đi mất rôi thì tên nhóc Phó Niên này có thể càng đau lòng khổ sở hơn không, thay vì làm cậu tổn thương thêm lần nữa không bằng trực tiếp cắt đứt hy vọng của cậu. Nhưng mà tính cách kiên cường của cậu làm Sở Phong thay đổi suy nghĩ, sinh ly tử biệt mà, ai chưa từng trải qua, không cần thiết xem Phó Niên yếu đuối như vậy, đứa trẻ mà đích thân anh ta bồi dưỡng, tuyệt đối không phải là người dễ dàng bị đánh bại.

Bây giờ không biết bản thân còn bao nhiêu thời gian nữa, có thể ở lại một ngày thì một ngày, so với việc để cho những ngày tháng dày vò càng thêm đau khổ chi bằng thoải mái vui vẻ một lần, bản thân đã sống một đời, cũng chưa bao giờ thả lỏng dây cung căng chặt đó, hiện tại anh ta muốn thư giãn một chút.

Đây là giọng điệu quen thuộc của Sở Phong mà Phó Niên đã nghe quen tai. Bây giờ không biết bản thân còn bao nhiêu thời gian nữa, có thể ở lại một ngày thì một ngày, so với việc để cho những ngày tháng dày vò càng thêm đau khổ chỉ bằng thoải mái vui vẻ một lân, bản thân đã sống một đời, cũng chưa bao giờ thả lỏng dây cung căng chặt đó, hiện tại anh ta muốn thư giãn một chút.

'Mẹ ơi, cậu ơi" Phó Niên reo lên trong sự ngây ngô của một đứa trẻ.

Một đứa trẻ thông minh đột nhiên hơi ngốc nghếch, người làm mẹ ruột là Sở Dung lại rất vui mừng. Tính tình trẻ con đã bị Phó Niên tự mình đè nén quá lâu, bây giờ có thể khiến cậu thả lỏng, Sở Dung hận không thể để Phó Niên ngày ngày đều "cười ngốc" như vậy. Khóe miệng Sở Phong hơi cong, hai đứa trẻ xem ra một đứa giống Sở Dung một đứa giống Phó Như Hối nhưng trên thực tế Sở Phong cảm thấy cả hai đứa đều giống Sở Dung, mẹ con ba người đều khắc ra từ một khuôn, ngốc nghếch giống nhau.

Phó Niên đã hạ sốt và sẵn sàng xuất viện. Họ chỉ cân chờ Sở Huân đến cùng ăn cơm trưa rồi có thể dọn đi.

Nhưng gân đến giờ ăn trưa rồi mà vẫn chưa liên lạc được với Sở Huân.

Sở Phong nhíu mày, lo lắng không biết tên nhóc này đang ở đâu. Hôm qua khi rời đi, cậu bé còn hào hứng muốn ăn món cua xào trứng, bây giờ đồ ăn sắp nguội mà người vẫn chưa thấy tăm hơi.

Anh cố gọi vài lân nữa vào số của Sở Huân nhưng không thể liên lạc được! Sở Phong có vẻ không vui, có lẽ lại do Sở Huân trêu chọc.

Sở Dung thấy tâm trạng của Sở Phong không tốt, vừa nhìn giống như lại bị Sở Huân trêu chọc, theo xu thế này thì lát nữa Sở Huân tới chắc chắn sẽ bị anh hai đánh cho một trận, để ngăn ngừa em trai bị đập, Sở Dung vội vàng giúp cậu ta cứu vãn: "Anh hai, Tiểu Huân có thể đang bận, để em gọi điện cho trợ lý của cậu ta." May là hôm qua đã lưu số của vị trợ lý này.

Sở Dung gọi cho trợ lý và kết nối ngay. Nhìn Sở Phong với ánh mắt nhắc nhở, cô nói: "Alo, tôi là chị của Sở Huân, chúng ta gặp nhau hôm qua. Cậu ấy hiện đang bận à?... Thật vậy à, được rồi, cảm ơn, tạm biệt." Sau khi ngắt máy, Sở Phong đến gân, vẻ mặt khó chịu: "Sao rồi?" Sở Dung cau mày: "Sở Huân đã xin nghỉ phép hôm qua, hoạt động hôm nay được dời lại hai ngày.

"Cái gì?” Sở Phong nghiêm mặt: "Tên nhóc này dám nói dối à?"

Mặc dù việc nói dối không quá lớn, Sở Dung vẻ mặt nghiêm nghị, lo lắng Sở Huân có thể gặp nguy hiểm, bây giờ điện thoại không gọi được, lại không liên lạc được, cô cũng không biết Sở Huân sống ở đâu, có chuyện gì cũng không thể nhanh chóng đến đó đầu tiên, Sở Dung thấy hơi bất an. "Anh hai, anh có biết Tiểu Huân ở đâu không? Chúng ta trực tiếp tới tìm cậu ấy."

Sở Phong lắc đầu: "Anh không rõ." Từ khi trở về, anh vẫn chưa tìm gặp Sở Huân.

1.04204 sec| 2388.828 kb